Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014

Revenge(món quà) part 3

Cuộc điều tra đã được tiến hành đến tận sáng hôm sau nhưng không có thêm được manh mối nào, kể cả có sự tham gia của thám tử tài ba Sophia! Tất cả mọi người dường như đã quá mệt mỏi và người dân cũng đã giải tán từ lâu! Măc dù vậy, Young và Jeff cùng các nhân viên điều tra vẫn không có ý đinh bỏ cuộc, họ chăm chú trong việc khám xét phòng của Joey! Nhìn thấy Jeff có vẻ mệt do thức khuya và do nỗi đau mất em của mình, Young đã mua cho anh ấy một lon nước ngọt : 
-Có vẻ anh đã mệt lắm rồi, uống một tí để có sức đua hung thủ giết em trai anh ra ánh sáng nhé. - vừa nói cô vừa mở lon nước
Jeff nhận lấy lon nước và cám ơn Young một cách mệt mỏi. Hớp một ngụm xong, anh lại nói trong nỗi đau:
-Đến bây giờ anh vẫn chưa thể tin được Joey đã rời xa anh mãi mãi... Anh sẽ giết tên sát thủ ấy mất thôi... 
Vừa nói nước mắt Jeff từ từ chảy ra từ khoé mắt, anh nhìn Young với ánh mắt cầu xin sự cảm thông, rồi anh nhìn về xa xăm từ cái cửa sổ mà đứa em trai thường hay nhìn về công viên đối diện tìm cảm hứng vẽ tranh lúc rãnh rỗi, hôm nay công viên ấy lại vắng vẻ một cách đáng sợ, tất cả mọi cảnh vật đều như đã chết, khung cảnh mùa thu cùng với một ngày đầy mây, không gian ảm đạm cùng tiếng gió rít rợn người cuốn những chiếc lá cuối thu lết xào xác trên mặt đất, và rồi  Jeff nhìn thấy một bóng người đi từ phía xa về phía khu chung cư, chậm rãi giẫm lên những hòn sỏi, bóng người ấy dần hiện rõ, dừng lại bên tháp nước và rồi cởi bỏ áo khoác, một cơ thể với những vết bỏng nặng hiện ra, rồi người đó mở khẩu trang, Jeff không còn tin vào mắt mình, tay chân anh bắt đầu run sợ, Joey đang trợn đôi mắt đen thâm nhìn anh với khuôn mặt đầy máu cùng nụ cười ghê rợn, hai tay Joey cầm chiếc cà vạt bị rách tơi tả, miệng Joey ngày càng rộng ra tới mang tai, Joey đưa tay ra như kêu Jeff nắm lấy. Lúc này Jeff như không còn hồn vía, người anh cứng đờ và từ từ quay lưng lại với phía cửa sổ. Young như thấy điều bất thường trên khuôn mặt Jeff  nên cô vội hỏi anh:
-Anh cảm thấy không khỏe à?
Jeff lắp bắp:
-ừ! Có lẽ anh bị cảm rồi, chắc anh xin về trước đây... Có thông tin gì về Joey thì em báo cho anh ngay nhé...
Nói rồi Jeff vơ lấy áo khoác rồi lê từng bước run rẩy cùng khuôn mặt thất thần ra khỏi phòng Joey, anh quay ra nhìn công viên thì thấy mọi người đang sinh hoạt rất vui vẻ trong ánh nắng mặt trời, anh quay mặt đi và không nói thêm lời nào. Cũng đã quá lâu và đa số mọi người đã mệt, thanh tra Steve đã cho mọi người ngưng lại cuộc điều tra, nhờ  thám tử Sophia đưa Young về nhà và niêm phong căn hộ của Joey để tiếp tục điều tra sau. Là lần gặp đau tiên mà Sophia lại là một thần tượng của cô, Young đã mời Sophia vào nhà để có một cuộc giao lưu thân mật. Đó là nhà riêng của Young, cô mới chuyển ra sống ở đây hơn một tháng dể tiện cho công việc. Toàn bộ căn nhà đuoc trang trí đúng chất một dược sĩ với màu trắng làm chủ đạo và có hẳn một phòng thí nghiệm riêng đầy đủ hoá chất dụng cụ. Phòng khách thì có vẻ trang trí trẻ trung hơn với giấy dán tường, cây cảnh, lò sưởi, đồng hồ,... theo kiểu Hàn Quốc. Sophia có vẻ rất thích căn phòng ấy nên trong lúc Young đi chuẩn bị đồ ăn tiếp khách, cô đã đi xem xét kĩ căn phòng, mọi thứ đều rất tuyệt vời! Ở đây có treo rất nhiều hình ảnh của Young, từ lúc cô sinh ra, ngày đầu đi học, ngày cô tốt nghiệp đại học, ngày cô vào làm tại viện nghiên cứu... Chợt Sophia nhìn thấy hình ảnh của một cô gái trẻ mặc đồng phục học sinh, đôi mắt thơ ngây, nụ cười dịu dàng có lẽ đôn tim bao chàng trai, đội chiếc nón vành rộng trắng thắt ruy băng đỏ. Trông như một thiên thần. Lúc đó Young cũng đã chuẩn bị xong trà bánh. Cả hai ngồi xuống bộ ghế bên lò sưởi rồi bắt đầu nói chuyện với nhau.
-Em hâm mộ chị lắm đây Sophia, không có vụ án nào có thể gây cản trở được cho chị, có những thủ thuật không ai có thể nghĩ ra được nhưng chị vẫn lật tẩy một cách dễ dàng, chị thật tuyệt! - Young luôn miệng nói với cái vẻ hân hoan khi gặp được thần tượng.
-Em quá khen rồi! Khi điều tra một vụ án, chị deu đặt hết tâm huyết, dau tu hết chất xám vào vụ việc vì chị biết người nhà của các nạn nhân đang rất đau đớn và lạc lõng không biết hung thủ là ai. Vả lại chị không muốn những kẻ ác sống nhởn nhơ ngoài pháp luật. - Sophia nói.
-Cái vụ án mạng ơ dền Huyết Linh hồi hè nè, giả thuyết chị đưa ra dường như mơ hồ nhưng không ngờ lại khớp với thủ thuật của tên hung thủ ấy đến như vậy! Không ai ngờ hắn đa đanh lừa mọi người bằng cái xác giả rồi quăng xác nạn nhân xuống giếng, thật đáng kinh tởm! À mà chị này, chắc chẳng có anh nào dám lấy chị nhỉ! Đi ngoại tình thế nào cũng bị lật tẩy! - Young nói xong thì cả hai cùng cười phá lên xoá tan sự yên tĩnh của căn nhà.
Cuộc nói chuyện bỗng nhiên bị giám đoạn bởi một tiếng động lạ trên gác, nó như tiếng nện chân xuống sàn nhà, nhưng không bình thường là nó rất thô bạo và mạnh mẽ, tiếng ấy ngày càng lớn như muốn làm sập cái trần nhà. Sophia buộc miệng hỏi:
- Bộ có người ở nhà à em?
-À! Thằng cháu dì em gửi trông hộ hôm nay bà ấy đi tỉnh ăn cưới, thằng nhóc này phá lắm và hay làm người khác khó chịu nên dì em không dám cho theo, em cũng sợ nó làm phiền chị nên đa cho nó ơ yên trong phòng, chắc cu cậu đang đùa nghịch với con cún của em dấy! Hiếu động quá nên làm cái trần muốn sập nè!
-Có sao đâu em! Con nít phải hiếu động thì nó mới khỏe mạnh chứ! À mà em này, trên lò sưởi có tấm ảnh của một cô gái đep lắm! Người đó là ai vậy em?
-À! Chị của em! Cô ấy đep lắm, không một chàng trai nào mà không mê! Tính tình chị ấy cũng rất dịu dàng, nói năng dễ mến, em cứ ngỡ chị ấy là tiên giáng trần đấy!Chỉ tiếc là em không còn gặp được chị ấy...
-Sao vậy em? -Sophia ngạc nhiên hỏi.
Tiếng động trên gác lại vang lên, lần này mạnh hơn lần trước khiến cho cuộc nói chuyện bị xao lãng không ai có thể quay trở lại câu chuyện được.
-Thôi có lẽ chị về đây! Chị cũng sắp phải đi công việc và để cho cháu em ra ngoài chơi nữa chứ! Không thể nào bắt một đứa trẻ, nhất là con trai ở mãi trong phòng được đâu.
-Không sao đâu chị, để em lên mắng cu cậu là nó sẽ yên thôi.
-Không cần đâu em à, khi rãnh chị sẽ lại ghé thăm! Hôm nào buồn hay cô đơn, em cũng có thể alo cho chị, chị sẽ đến chia sẻ!
Thế rồi Sophia tạm biệt Young và ra xe rời khỏi nhà Young...
(Còn tiếp)
Johnson Steven




Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

Món quà (phần 2)

Tiếng thét của Young làm cả khu phố thức giấc, cô cố chạy thật nhanh khỏi con đường ấy như đang bị ai duổi, tay cô run rẩy bấm điện thoại gọi sự giúp đỡ của cảnh sát, nghe thấy đầu dây bên kia bắt máy, cô dùng hết sức mà la lên:
-Cứu tôi với! Có người chết! Làm ơn nhanh giúp tôi! Tôi xin các ông... Áaaaa!
Young cảm thấy một sức nóng từ phía sau, cô quay lại và nhìn thấy một ngọn lửa to bao quanh lấy thi thể, cô biết được hung thủ đã phi tang cái xác, cô gào lên thảm thiết trong tuyệt vọng và sợ hãi, cô nghĩ rằng hung thu đang ở quanh đó và có thể giết cô để diệt khẩu, cái lạnh của màn đêm như cắt da thịt của cô, tim cô đập mạnh thình thịch, thình thịch.. Người dân cả khu phố tụ tập lại hiện trường không lâu sau đó, cảnh sát cũng đã đến nơi sau mười lăm phút, Young vẫn còn khóc nức nở bên thi thể, cô không thể ngờ rằng người mà cô yêu thương đã ra đi mãi mãi... Cảnh sát đã khám nghiệm hiện trường nhưng không thu thập được chứng tích nào ngoài đống đổ nát trong căn hộ của Joey, dấu vết của một cuộc cải vã...
-Hung thủ đã xoá hết mọi dấu vết một cách hoàn hoả - thanh tra Steven nói - có lẽ vụ án này sẽ kéo dài đây. À mà cô Young có thấy được hung thủ lúc xảy ra vụ án không?
-Thật sự lúc đó trời rất tối và tôi cũng rất hoảng sợ nên đã chạy ra khỏi hiện trường, khi ngoảnh lại thì...
Young lại oà lên khóc và toan ôm cái xác nhưng mọi người đã can lại, chợt có một giọng nói thanh niên cất lên từ bên ngoài đám đông:
-Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Jeff đã tới hiện trường và rất bất ngờ khi mọi người lại tập trung ở nhà mình.
-Anh Jeff ơi anh Joey đã...- Young nói trong tiếng khóc và ôm lấy Jeff.
-Sao, em trai của anh nó làm sao?- Jeff hốt hoảng
- Em trai của anh đã bị ám sát vào 11 giờ 30 phút tối nay bằng một phát súng và bị phóng hoả phi tang dựa theo lời kể của cô Young. - thanh tra Steven nói 
Jeff trợn tròn mắt, rống lên trong sự đau khổ:
-Trời ơi! Tại sao lại giết em tôi, nó có tội tình gì chứ! Quân khốn nạn, tao sẽ giết mày...
Jeff lồng lộn hòng sát hại hết những người đang có mặt ở đó nhăm có thể giết chết được kẻ đã giết em mình có thể đang trà trộn trong đám đông, cảnh sát phải rất vất vả dể ngăn anh lại.
-Em ơi sao em chết thảm thế này!-Jeff gào lên trong tiếng uất ức.
Nỗi đau xót của người anh mất em làm cả rừng người chảy nước mắt, họ đau cùng với nỗi đau của Jeff.
-Nhìn vào cách nạn nhân bị sát hại và xô xát với hung thủ trong căn hộ có thể kết luận hung thủ là nam vì cuộc chiến có vẻ khốc liệt. Và vơi việc các quân cờ vua văng quanh ghế sofa có thể biết cậu ta không bị giết ngay khi về đến nhà mà có vẻ cậu ta đã chơi cờ với hung thủ trước khi bị giết, chắc chắn hung thủ là một người khá thân với nạn nhân.- một giọng phụ nữ cứng rắn từ đâu vang lên. Cả đám đông cố tìm kiếm ai đã nói ra những lời ấy và phát hiện ra đó là thám tử Sophia, một nữ thám tử lừng danh của thành phố ...
(Còn tiếp )
Author: Johnson Steven

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

Món quà (phần 1)

Cơn mưa dần trở nên nặng hạt, sấm chớp đua nhau kêu gào xé toạc cả màn đêm yên tĩnh. Joey vừa tan ca làm khuya, hôm nay anh có một món quà rất đặc biệt dành cho người mà anh thương yêu nhất -Jeff. Joey đã dành số tiền nhỏ mà mình dành dụm được để mua cho Jeff một chiếc cà vạt mà anh nghĩ là jeff sẽ rất thích vì chiếc cà vạt hiện thời của cậu ta đã khá cũ rồi. Joey đã dành hết tình cảm của mình để chọn lựa kĩ lưỡng từ kiểu dáng, màu sắc đến chất liệu.
"Khỉ thật!"-Joey nói-"Bây giờ mà về thì sẽ bị ướt mất, lúc đó thì còn tặng được ai nữa."-Joey hằng học và tỏ vẻ khó chịu. Mưa ngày càng lớn và Joey vẫn chưa thể rời nơi làm việc để về nhà, dieu đó làm Joey càng cảm thấy bực bội vì anh đang rất mong chờ được nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Jeff khi nhận được món quà của mình, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt ấy, nỗi nóng giận Joey cũng dịu đi phần nào. Đang chìm đắm trong những suy nguỹ, đột nhiên một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Joey, cậu trở về doi thuc và quay lại, thì ra đó là Young - cô bạn đồng nghiệp có phần tưng tưng của anh.Young hỏi Joey bằng một giọng nhỏ nhẹ:
- Anh chưa về à?
-Ừ! Hôm nay anh có một món quà muốn tặng người bạn mà trời mưa to quá, anh sợ món quà sẽ bị ướt! 
- Vậy à! Hay em đưa anh về nhé, em đi ô tô, nếu anh không ngại...
- Ồ nếu thế thì tốt quá! Bây giờ cũng quá nửa đêm rồi mà mưa thì vẫn chưa ngớt, có lẽ anh sẽ phải làm phiền em rồi!
-Ồ không đâu! Em chỉ sợ anh ngại!
Và thế rồi Young và Joey vào gara lấy xe. Đi bên Joey, Young cứ tỏ vẻ e thẹn và nhiều khi còn đỏ mặt, không nói năng gì với người bạn đồng nghiệp của mình. Có lẽ Joey vẫn chưa biết, đã từ lâu, Young đã phải lòng cậu, vì vậy mà cô luôn tìm cách tiếp cận cậu, và hôm nay, cô đã ơ một khoảng cách rất gần Joey, một cảm giác mà không gì có thể hơn đôi với cô. Trên đường đi, Joey đã luôn miệng nói cảm ơn Young khiến cô nàng không thể nào thở nổi (vì tim đập quá nhanh mà), cô không nói được gì hơn ngoài câu "Không có chi". Đot nhiên chiếc xe bị thắng gấp, có vẻ như xe cua Young da hết nguyên liệu, cô nàng ngượng chín cả mặt và lẩm bẩm "ôi không, hết nhiên liệu rồi, mình phải làm sao đây". Cô nàng cảm thấy mình vô tích sự vì không thể giúp được Joey nữa và cô bắt đầu khóc. Nhìn thấy đôi mắt ưa nước của cô nàng, Joey có vẻ hiểu chuyện và cười dỗ dành cô:
- Không sao đâu em à, nhà của anh trước mặt đây rồi, em đã đua anh về nhà rồi còn gì! Anh không trách em đâu!
Young lau nước mắt và nhìn về phía trước, cô không ngờ là mình đã đen trước nhà Joey từ khi nào, phải chăng vì sự rung dong con tim da che mat cô?
-Có lẽ em phải dể xe lại đay và bắt taxi về rồi! Ngày mai anh sẽ kêu thợ sửa xe den sửa cho em! Yên tâm đi!
Young gật đầu, mắt cô vẫn còn đam đìa nước mắt. Joey và Young ra khỏi xe, Young khoá xe lại cẩn thận rồi chào tạm biệt Joey. Cô nàng rảo bước đi trên ngõ vắng để ra đuong cái bắt taxi, giơ đây khi chỉ còn mình cô, niềm hạnh phúc được tạo ra và đọng lại từ những khoảnh khắc bên Joey bắt đầu hiện lên rõ ràng trong cô, cô sung sương và bắt đầu bước nhanh hơn, tiếng giày cao gót của cô nện theo nhịp lên mặt đất, cô như đang bay lên trong niềm hạnh phúc, cô tưởng tượng như mình đang bước đi trên con đường tình yêu và cuối ngõ, Joey sẽ đứng chờ cô ơ đó. Chợt cô phát hiện ra mình để quên giỏ xách trong ô tô, cô hớt hải chạy lại nơi để xe để lấy. Den nơi, cô chợt nghe thấy tiếng cãi vả phát ra từ căn hộ của Joey và rồi tiếp theo đó, hai phát súng liên tiếp nổ lên và cửa kính cửa sổ vỡ toang, một người đàn ông từ trên lầu cao rơi xuống... Cô đứng chết lặng vài giây và sau khi da dinh than lại, cô chợt la toáng lên xé nát bầu không gian yên tĩnh của con ngõ vắng, cô phát hiện ra đó là Joey...
(Còn tiếp)
Author: Steven Johnson